XÓM CỎ
XÓM CỎ
"Khóm
tre già đợi gió đứng bên ao"
- Anh Thơ
(Tặng : Đặng Xuân Xuyến)
-------
Mơ...
được bỏ Cao Tầng về Xóm Cỏ
Ngồi
bờ đê hít thở với sông dài
Ngắm
dáng con đò trước cầu cao ngạo nghễ
Bãi
ngô non thấp thoáng bóng ai...
*
Ta
là kẻ lạc loài chán chê Phố Thị
Chàng
Nhà Quê mê kéo vó đêm
Thả
hồn thơ cùng chị Hằng "tăm" cá
Cánh
tay trần "cất" cả ánh trăng lên...
*
Ta
muốn quên cái thời đang biến động
Chỉ
vài hôm đã sạch lũy tre làng !
Cánh
đồng xanh đã thành Đô Thị Mới
Ở
giữa quê như chẳng có Quê Hương ? !
*
Còn
chút hẻo lẻ loi chòi Xóm Cỏ
Ta
ra đây ngụ với Bác cu Bần
Nuôi
vịt, trồng rau...xuống sông kéo vó
No
cái mùi Hoa Cỏ nức hương xuân...
Quê 12-3-2016
NGUYỄN KHÔI
“Nhà càng lộng gió thơ càng nhạt”
Biết thế rồi, về Phố Thị làm chi?
Để hôm nay, Cao Tầng ngồi mơ ước
Xóm Cỏ về, hít thở trên bờ đê!
Đã biết thân lạc loài thời biến động
Xế chiều rồi, muốn bỏ dễ hay sao?
Nàng Kiều trẻ cũng một lần rên rỉ
Nhưng nhị đào bị bẻ nát còn đâu!
NGUYỄN BÀNG
NGUYỄN KHÔI:
Cảm ơn bác Nguyễn Bàng đã dạy bảo...cái khổ của kẻ làm Thơ là hay mơ mộng HÃO...bi kịch của kếp người là như vậy...chẳng có ai bỏ tù mình..nhưng có khi tự mình lại giam hãm mình trong cái địa ngục gia đình...a ha, chí lớn trong thiên hạ không đựng đầy một hồ rượu...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét