Thứ Ba, 12 tháng 6, 2018

 HAI BÀI THƠ NHÂN DÂN

Nguyễn Khoa Điềm, con trai của nhà văn, nhà lý luận cộng sản, nhà cách mạng Hải Triều. Điềm đã học Phổ thông cấp 3A Việt Đức cùng với mình những năm 1957, 1958, sau mình một lớp. 
Lên Đại học Nguyễn Khoa Điềm cũng học khoa văn như các ông Nguyễn Phú Trọng,Phạm Quang Nghị và từng vào chiến trường Trị Thiên ác liệt để viết bài thơ “Đất nước “ nổi tiếng.
Ông Điềm sau khi thôi chức UV BCT , Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương đã về quê nhà Vĩ Dạ, Huế để xa lánh tất cả danh vọng quan trường, để như các bạn thơ của ông như Nguyễn Trọng Tạo, Trần Vàng Sao, Ngô Minh ...bảo là “Về với Dân”.
Bài thơ này ông viết trong Lòng Dân, nói tiếng nói của Dân cách đây 7 năm khi Luật Biểu tình bị ngăn chặn không đưa ra QH mà hậu quả của nó chúng ta đã thấy hôm nay.
Cũng lưu luôn cả bài Nhân Dân  của Nguyễn Trọng Tạo.



NHÂN DÂN
Kết quả hình ảnh cho hình ảnh nguyễn khoa điềm


Cúi mình trên đồng lúa
Lao lên các hoả điểm chiến tranh
Lăn mình trong các cuộc xuống đường
Cặm cụi với sách vở
Họ là nhân dân thứ thiệt

Nhưng trên diễn đàn cao nhất nước
Có người nói nhân dân chưa đủ trí tuệ
Để hưởng luật biểu tình!

Tôi nghĩ mãi
Ai đã bầu ra ông nghị này nhỉ?
Sao lại sợ nhân dân biểu tình?

Không!
Sự sợ hãi không cứu được chúng ta
Mà chính là sự can đảm
Đi tới dân chủ.

Nguồn: Nguyệt san Văn chương ngày nay, số 5 Chào xuân Nhâm Thìn, 12-1-2012

NHÂN DÂN

NGUYỄN TRỌNG TẠO

Kết quả hình ảnh cho nguyễn trọng tạo



Có thể thay quan, không thay được Nhân Dân
Thay tên nước, không thể thay Tổ Quốc
Nhưng sự thật khó tin mà có thật
Không thể thay quan dù quan đã thành sâu!
Quan thành dòi đục khoét cả đất đai
Vòi bạch tuộc đã ăn dần biển đảo
Đêm nằm mơ thấy biển Đông hộc máu
Những oan hồn xô dạt tận Thủ Đô
Những oan hồn chỉ còn bộ xương khô
Đi lũ lượt, đi tràn ra đại lộ
Những oan hồn vỡ đầu gãy cổ
Ôm lá cờ rách nát vẫn còn đi
Đi qua hàng rào, đi qua những đoàn xe
Đi qua nắng đi qua mưa đi qua đêm đi qua bão
Những oan hồn không sức gì cản nổi
Đi đòi lại niềm tin, đi đòi lại cuộc đời
Đòi lại những ông quan thanh liêm đã chết tự lâu rồi
Đòi lại ánh mặt trời cho tái sinh vạn vật…
Tôi tỉnh dậy thấy mặt tràn nước mắt
Nước mắt của Nhân Dân mặn chát rót vào tôi.
Ôi những ông quan không Dân trên chót vót đỉnh trời
Có nhận ra tôi đang kêu gào dưới đáy
Cả một tỷ tôi sao ông không nhìn thấy?
Vì tôi vẫn là người mà ông đã là sâu!…
23.10.2012

Nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm và Nguyễn Trọng Tạo, 2002

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  KÍNH   BÁO Chủ nhân trang blog Bị ốm. Vì Vậy trang NgườiLàngCốm.BlogSpot xin tạm đóng cửa. Xin kính báo cùng toàn thể Độc giả xa gần !!!  ...