Bạn văn 32: Bảo Ninh
Nguyễn Quang Lập
Bảo
 Ninh hơn mình hai ba tuổi gì đây nhưng mình vẫn mày tao với nó từ thời 
mới gặp nhau đến giờ, mấy chục năm rồi. Mình vốn cục bộ địa phương, hồi 
mới gặp nhau ở Huế nó hầu như vô danh trong khi mình đang rất nổi, vô 
danh hữu danh chẳng quan trọng, miễn dân Quảng Bình là kéo nhau vào quán
 bù khú được rồi.
Sau này biết nó thuộc dòng danh 
gia vọng tộc, bố nó là nhà ngôn ngữ mình vô cùng kính trọng và ngưỡng 
mộ, ông cố nội nó là thượng thư bộ lại ba đời vua Triều Nguyễn, có tên 
đường ở Đồng Hới thì nể lắm, đôi khi thấy mình cũng vinh lây. Chẳng cần 
nó làm gì, văn veo viết lách ra sao, chỉ cần nhìn cung cách ngồi uống 
rượu của nó cũng biết nó thuộc giống người sang, lịch lãm có từ trong 
máu.
Trong giới văn nghệ mình đã ngồi 
uống với hầu hết anh tài trong nước, chỉ thấy có hai người uống rượu cực
 quí phái đó là Văn Cao và Bảo Ninh, chưa thấy người thứ ba. Có người 
bảo cụ Nguyễn Tuân nữa nhưng mình không thấy, cụ Nguyễn giống anh Tường (
 Hoàng Phủ Ngọc Tường) thạo văn hoá chơi nhưng chơi thì không thạo. Đã 
uống rượu dùng trà với cả hai người rồi, mình biết. Cụ Nguyễn thiên về 
diễn cái sự chơi chứ chơi thì cũng thường.
Nhìn Bảo Ninh cầm chai rót rượu, 
nâng cái ly ngang mày, khoan thai nhấp một ngụm, mắt hơi ngước lên mơ 
màng như đang tận hưởng mùi thơm toả ra, vị cay thấm xuống, tự nhiên 
thấy rượu quí hẳn, sang hẳn. Về món văn hoá chơi này rất khó rèn tập, nó
 thuộc gen di truyền quí phái, cái thằng nhà quê ba đời ăn củ chuối như 
mình có cố làm như nó thì chỉ thấy lố không thấy hay.
Dạo này mình ít gặp Bảo Ninh, có 
khi vài tháng mới gặp nhau một lần, phần vì mình ngại ra khỏi nhà, phần 
vì nó cũng đã hạn chế đàn đúm rượu chè, nghe nói nó đang viết cuốn tiểu 
thuyết mới, nếu là cuốn Thảo Nguyên thì mình đã đọc mấy chục trang đầu từ năm 1996. 
Cuốn ấy đến giờ vẫn chưa thấy ra,
 cũng không nghe nó nói năng gì, hay là viết được nửa chừng rồi bỏ cũng 
chẳng biết. Bảo Ninh kín tiếng, có hai thứ nó không bao giờ nói ra đó là
 nó đang viết gì và tiền túi nó còn bao nhiêu. Ai hỏi thì gằn gằn gừ gừ 
rồi đánh trống lãng.
Ngồi đâu cũng chỉ tán văn người 
khác, tán rất hăng nhưng chỉ văn người khác thôi, chưa bao giờ nó nhắc 
đến văn nó dù nửa câu. Ai nhắc đến văn nó bất luận khen hay chê nó đều 
gằn gằn gừ gừ, ngứa ngáy khó chịu, ý chừng muốn nhổm đít bỏ đi.
Tiền nong cũng thế, ngồi nhậu đâu
 nó cũng móc túi ra trả trước, nếu có người gạt đi thôi, không, nó trả 
hết. Tiền túi chẳng biết bao nhiêu cứ móc ra  đưa chủ  quán, ai hỏi ông 
có không, hay để tôi trả, nó cứ gằn gằn gừ gừ không nói có chẳng nói 
không. Nhiều lần mình nói ông lịch dự rởm kiểu đó có ngày chết đói, nó 
chỉ cười khì khì.
Có những cuộc nhậu trời ơi, đi 
dọc đường có kẻ kéo vào, tàn cuộc nó cũng móc tiền trả. Nhiều khi mình 
thấy nó trả nhiều sốt ruột, nói thôi đừng sĩ diện hão nữa ông ơi. Nó 
cười khì khì, nói mẹ, biết là hão nhưng không móc túi ra cứ thấy mình 
quê quê thế nào.
 Ngày trước hầu như ngày nào cũng
 gặp nhau, không gặp chịu không nổi, cứ thấy thiêu thiếu một cái gì. Gặp
 nhau không bao giờ chịu ngồi nói chuyện suông, nhất định kiếm quán rượu
 nhâm nhi. Ngồi với nhau từ sáng đến tối, sáng mai lại í ới gọi nhau, 
lại ngồi với nhau từ sáng đến tối. Có một nhúm chuyện mà nói mãi không 
biết chán. Hôm qua nói rồi, hôm nay cũng chỉ mấy chuyện đó vẫn cứ say 
sưa.
Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy
 thằng, nó, mình, thằng Nguyên ( Phạm Xuân Nguyên), thằng Cường ( Nguyễn
 Việt Hà), thằng Đạo ( Trần Quang Đạo), thằng Tiến (Phạm Ngọc Tiến), anh
 Đỉnh ( Trung Trung Đỉnh). Sau này có thêm hai thằng là thằng Sơn ( 
Nguyễn Thanh Sơn) và thằng Vân ( Nguyễn Thanh Vân). Xưa có thêm mấy em 
mặn mà xinh đẹp còn đánh đu theo hội này, lập thành một hội gọi là Hội 
ốc bươu, lâu lâu kéo nhau lên Hồ tây ăn ốc chọc ghẹo nhau chán thì về. 
Bây giờ các nàng bận rộn chồng con, cũng có lẽ họ đã ngấy “mấy thằng cha
 già”  người đã cũ mà chuyện trò còn cũ hơn, nay đã biến sạch, hi hi.
Những năm 1990- 2000, trong khi thiên hạ đang đọc Nỗi buồn chiến tranh,
 bàn tán xôn xao, nó đang là ngôi sao sáng rất nhiều người muốn gặp, 
nhiều nơi mời mọc, nó cứ mặc kệ, chạy rong với đám bạn suốt ngày. Có cảm
 tưởng nó chỉ nằm chờ  đến sáng là vọt ra khỏi nhà, đi lòng vòng tối 
ngày mới tha xác về, đang uống thì nói thôi tôi phải về đây, về đến cổng
 cứ lần chần không muốn vào, ai ới cái là quay đầu xe vọt liển. Cũng 
chẳng cần ai ới, tự nhiên nảy ra một cái cớ nào đấy vô cùng quan trọng, 
không đi không được, lại vọt đi.
Chưa khi nào thấy Bảo Ninh đổ gục
 vì rượu, uống đến say mềm vẫn làm chủ đươc hành vi, nhớ đường về nhà, 
ít khi thấy nó chân nam đá chân chiêu ngất ngưỡng trước mặt mọi người. 
Khi say nó đi xe hay cực, cứ đến ngã tư đèn đỏ đáng lẽ dừng xe chờ thì 
nó vọt sang lối khác, chạy vòng vòng cả khu phố cho đến khi gặp lại 
đường cũ. Nếu đến đó lại gặp đèn đỏ nó lại rẽ lối khác, lại chạy vòng 
vòng cả khu phố, rất buồn cười. Hình như trong vô thức nó rất ghét cái 
qui củ nhưng không dám nói cũng không dám chống, chỉ muốn tránh đi thôi.
Nói chung Bảo Ninh là cả một khối
 mâu thuẫn, ở nhà cũng như giữa đám đông nó vừa muốn tách ra vừa muốn 
hoà hợp, vừa muốn chia sẻ vừa muốn giấu mình, vừa muốn vùng lên vừa muốn
 yên phận. Ngồi đâu cũng vậy, khi rượu ngấm rồi  gật gù chọc người này 
nửa câu rồi gằn gằn gừ gừ, chọc người kia nửa câu lại gằn gằn gừ gừ.
 Bảo Ninh ham chuyện nhưng không 
hoạt khẩu, nói gì cũng chỉ nửa câu thôi rồi để lửng bằng gằn gằn gừ gừ. 
Mình nói ông toàn phun ra dấu chấm lửng làm sao ai hiểu, nói cười khì 
khì, nói mẹ… Đến văng tục nó cũng chấm lửng nốt. Nhỡ có ai cãi lại nó 
chỉ cười cái xoẹt, chắp hai tay ngang trán, nói à vâng vâng, kính anh.
Hình như trong nó có một khối ấm 
ức, ngày một phình to ra, nó cứ loay hoay ông biết xử lý thế nào, không 
biết ngõ cùng ai. Những gì nó đã chứng kiến trong cuộc chiến cũng như 
giữa đứờng đời, với sự nhạy cảm kì lạ, đã làm cho cái khối ấm ức của nó 
không có cơ thoát ra được.  Rượu chưa đủ đô không ngủ được, ngủ được rồi
 thì giấc ngủ như một cuộc chiến tranh, tay đập chân đạp miệng gầm gừ, 
ai không quen sợ lắm. Bạn bè nhiều khi nhận được những tin nhắn điên 
điên của nó, nó chửi loạn cả lên.
 Có lần mình ba giờ sáng mình  
nhận được tin nhắn của nó, nói đ. mẹ chúng mày, tao giết hết, tao bắn 
hết. Sáng ra gặp nó hỏi chuyện gì mà nhắn tin như thế, tất nhiên nó 
chẳng nhớ, những gì nó nói hoặc làm trong khi say thì tuyệt không bao 
giờ nó nhớ. Mình nói ông vừa cãi nhau với ai à, nó bảo đâu có, tối qua 
tôi uống một mình, có ai đâu mà cãi. Thì ra nó đòi đánh nhau, chửi nhau,
 thậm chí bắn nhau với khối ấm ức của nó thôi. 
Bạn bè chơi với nhau mấy chục 
năm, chưa thấy khi nào nó động đến văn của ai, hễ ngồi với nhau là chửi 
nhau trêu vui, hết mẹ mày thằng đểu đến mẹ mày thằng bố láo. Đến nhà 
thằng nào nó cũng khen vợ thằng đó rối rít, rồi xoa đầu nói cẩn thận đấy
 em ơi, vợ mày mê tao đó.
 Chỉ khi ngồi riêng với nhau, khi
 không có giọt rượu nào,  nó cứ ngồi mở to mắt đỏ ngầu không nói một 
lời. Có một nỗi buồn thăm thẳm nào đó trùm lên gương mặt nhầu nhĩ vì 
rượu của nó. 
Hôm mình bị tai nạn, cứ hễ mở mắt
 là thấy nó ngồi cạnh mình, tay nắm chặt tay mình, mở to mắt nhìn mình, 
không nói một lời nào, cái nhìn buồn thăm thẳm. Cách đây mấy ngày cũng 
vậy, nó đi đâu về ghé vào nhà mình, ngồi bệt bó gối giữa sàn nhà, bảo 
uống rượu không uống, uống trà không uống. 
Rất lâu sau nó mở to mắt nhìn 
mình, thở hắt ra, nói viết đi ông ạ, không viết không ra cái đéo gì đâu.
 Nói xong thì đứng dậy phủi đít quần, nói tôi về đây. Rôì đi, không nói 
thêm một lời nào. Mình biết nó đang nói với nó thôi, chẳng phải nói mình
NGUYỄN QUANG LẬP
+ Ông viết bạn văn: Ngày xưa Lưu Linh uổng rượu mà nổi tiếng, nổi tiếng đến nỗi đến ngày nay , tuy dân nhậu nhiều vô kể nhưng chưa ai dám nói tao là Lưu Linh hết. Ông viết bạn văn cũng chỉ mới dám nói “mình đã ngồi uống với hầu hết anh tài trong nước” trong đó có “hai người uống rượu cực quí phái đó là Văn Cao và Bảo Ninh, chưa thấy người thứ ba”. Cụ Nguyễn Tuân cũng chỉ thạo chơi sang thôi chứ uống rượu cũng ngồi chiếu bên!
+ Ông bạn văn 32: Người ta thường nói “Văn mình”, nhưng ông này “ngồi đâu cũng chỉ tán văn người khác, tán rất hăng nhưng chỉ văn người khác thôi, chưa bao giờ nó nhắc đến văn nó dù nửa câu”. Một ông văn sĩ lạ và đáng quý thật!
Những tưởng vế sau “Vợ người”, ông cũng khác đời nốt. Rốt cuộc, không phải thế: “Đến nhà thằng nào nó cũng khen vợ thằng đó rối rít, rồi xoa đầu nói cẩn thận đấy em ơi, vợ mày mê tao đó.”
He, he, he!!!