"CÔ' VƯƠNG CƯỚI VỢ" -
MỘT TRUYỆN NGẮN ĐẦY ẮP TIẾNG CƯỜI VUI
VÀ RẤT ĐẸP TÍNH NHÂN VĂN
*
Cuối tuần trước, nhà văn Đặng
Xuân Xuyến gửi cho tôi truyện ngắn "CÔ" VƯƠNG CƯỚI VỢ”, anh viết từ năm 2015 và mới đưa lên mạng. Anh nói với tôi
“viết tặng vợ chồng cậu em họ, cùng làng”, lại thêm lời đề tặng ở
đầu truyện, thì đúng là chuyện thật người thật rồi. Vì thế tôi thích thú đọc
ngay và nhận được từ câu chuyện đầy ắp những tiếng cười vui vẻ.
Truyện vui ngay khi nhìn thấy
cái tên của nó: “CÔ” VƯƠNG CƯỚI VỢ”.
Nói như câu ca dao “Vợ
tôi con gái đàn bà nữ nhi” thì hiển nhiên
người vợ của “cô” Vương là nữ
giới rồi. Đúng vậy, đó là nàng Vấn, một gái quê “không mỏng mày hay hạt
nhưng thùy mị, nết na, không sắc nước hương trời nhưng nét dịu dàng
đủ khiến trai làng phải thầm mơ trộm nhớ. Vấn được người. Vấn được nết.”
Thế thì chồng của nàng Vấn
phải là con trai, đàn ông, nam nhi chứ sao lại là cô Vương?
Thắc mắc này cũng chính là cái thắc mắc của người kể khi mở đầu câu
chuyện “Vâng! Thì hẳn là “cô” Vương lấy vợ chứ làm sao có chuyện “cô”
Vương lấy chồng!”. Một kiểu vào đề thật khéo, đánh vào trí tò mò của
người đọc khiến họ không thể không đọc tiếp để xem sự thể nó ra sao.
Và rồi đầu đuôi của chuyện cứ
dần dần được hé mở trong những câu chữ tưng tửng của người kể không theo một
trình tự thời gian nào cả.
Thì ra cô Vương không phải là
cô mà là cậu Vương, là anh Vương, con trai cụ Phúc làng Đỗ Hạ. Một gã
trai “Tuy không được cao ráo, mạnh mẽ nhưng bù lại rất khéo tay, chịu
khó lam làm và đặc biệt là người rất tốt nết”. Nhưng cha mẹ sinh con
trời sinh tính, anh Vương con cụ Phúc mang
trong mình nhiều thói nữ tính: Thuở bé, Vương thích nhảy dây, thích chơi ô
ăn quan, thích chơi trò búp bê, thích buôn hàng, thích cãi lộn. Lớn
lên, Vương thích được gọi là cô, là chị và khoái nhất khi được mọi
người mắng yêu bằng câu: “Con đĩ Vương này xinh phết!”. Rồi, không
hiểu sao Vương lại còn dấp phải tính khí đanh đá chua ngoa và phát
triển khiếu chửi nhau lừng danh thôn xóm.
Nhưng đó chỉ là những dị tính
phát tiết ra ngoài mà thôi, còn trong thâm tâm của Vương thì: “Thích là thế nhưng Vương ghét cay ghét đắng kẻ nào
lại thực tâm coi Vương là phụ nữ, là phận liễu yếu đào tơ, là thân gái chân yếu
tay mềm”. Và để thể hiện điều đó, “Vương vẫn chưa bao giờ phải tụt
quần ngồi xổm mà tiểu tiện”. (Sao không dùng chữ đái dân giã
đời thường thay hai chữ tiểu tiện tao nhã này nhỉ?)
Tuy là đàn ông thật nhưng với
cái thích là thế, trong mắt dân làng, Vương không còn là đàn ông nữa
mà là cô Vương, chị Vương và mắng yêu anh là “con đĩ Vương”, như anh
hằng thích. Đã thế Vương lại chơi thân với Kiên mà dân làng gọi là Kiên “ái”, một gã trai hẳn hoi nhưng lại “dửng dưng chuyện yêu đương trai gái, cứ khó chịu ra
mặt khi có người nhắc đến chuyện lấy vợ”, cùng Vương nhận nhau là
hai “chị em”, thích được Vương gọi là “dì” vì Kiên ít
tuổi hơn và cái chính là vì Kiên “ái” rất
yêu Vương. Chả thế mà khi nghe tin Vương sắp cưới vợ, Kiên đã nắm tay
Vương, đăm đắm nhìn thẳng vào mắt Vương, nũng nịu:
- Nhớ. Vương đừng lấy vợ
nữa nhớ. Vương mà lấy vợ là em xuống tóc đi tu đấy.
Một “Cô” Vương khắp làng điều
tiếng thị phi “dở ông dở bà” như thế, sao nàng Vấn nết na thùy
mị lại nhận lời lấy làm chồng? Có phải vì chơi thân với nhau từ nhỏ, cả 2 cùng
thích chơi nhảy dây, chơi chắt chuyền, chơi ô ăn quan, chơi búp bê, chơi buôn
hàng... nên đã trở
thành lứa đôi thanh mai trúc mã đẹp như đôi trẻ trong thơ Lý Bạch:
Tóc em mới
kín trán,
Trước cửa bẻ
hoa đùa.
Chàng cưỡi
ngựa trúc lại,
Quanh ghế
tung mơ chua.
Cùng ở xóm
Trường Can,
Đôi trẻ vui
tha hồ,
Để rồi:
Mười bốn làm
vợ chàng,
Thơ ngây em
hổ thẹn
Bên vách cúi
gầm đầu,
Mặc cho
chàng gọi đến.
Mười lăm mới
bạo dạn,
Quấn nhau
không muốn rời.
(Trường Can hành - Trúc Khê dịch)
Hoàn toàn không có chuyện thơ
mộng ấy vì “chưa bao giờ Vấn nghĩ Vương là con trai cả.”
Nhưng hiển nhiên là “cô”
Vương lấy vợ và nhà cụ Phúc đang mổ lợn để làm đám ăn hỏi Vấn cho Vương.
Thế thì duyên do tại sao?
Câu chuyện vui nhất chính là ở
trường đoạn này. Ta hãy lần theo lời kể hóm hỉnh của Đặng Xuân Xuyến:
Trước những lời đồn ra đồn vào
về chuyện thằng con chín phần gái nửa dại phần đàn ông của mình chuẩn bị cưới vợ; trong lúc đông vui người đang
ngả lợn để làm đám hỏi cho nó, cụ Phúc vẻ cũng lo lắng lắm. Vừa lúc đó Vương đi
mời khách về đến nhà.
Cụ Phúc kéo Vương vào, hỏi
dồn:
- Thầy hỏi, con phải trả
lời thật nhé. Con có yêu cái Vấn không? Con có làm chuyện đàn ông với đàn bà
được không? Còn chuyện con với thằng Kiên “ái” nhà ông Vân thế nào? Thầy nghe
thằng cháu đích tôn nói con với thằng Kiên “ái” yêu nhau, thề thốt nếu không
được sống cùng nhau sẽ cắt tóc đi tu. Đã thế, còn bày đặt chuyện lấy vợ làm gì
hả con?
Sau khi mắng chửi té tát thằng
cháu trưởng hay hớt lẻo chuyện của mình với ông nội, Vương chưa biết trả lời bố
ra sao thì cụ Phúc đã ra tối hậu quyết định:
- Thôi, không cưới xin
gì nữa. Để tôi ra thưa chuyện với bên nhà, nói rõ “chị” là đàn bà để xin hủy
hôn.
Đến đây thì Vương cuống lên:
- Thầy! Thầy đừng làm thế.
Con yêu Vấn thật mà. Con là đàn ông thật mà! Con thề! Tiên sư bố đứa nào mà con
nói điêu!
Chưa thấy cụ Phúc phản ứng ra
sao thì “Vừa lúc đấy, Vấn bước vào. Như chết đuối vớ được cọc, Vương
vội kéo Vấn vào cuộc.”. Sau khi nghe con trai mình luôn mồm chị
chị Vấn Vấn xin nàng nói cho bố mình biết mình là đàn ông thật, Cụ
Phúc nhìn Vấn, nhẹ giọng:
- Vấn này. Con đẹp người
đẹp nết lấy đâu chả được thằng chồng tử tế sao lại chọn thằng Vương nhà bác làm
chồng? Lấy nhau về, không có con cái thì sao được hả con? Rồi sẽ khổ cả đời,
con ạ. Nghe bác, hủy đám cưới với thằng Vương nhà bác đi.
Vấn đỏ mặt,
nhìn thật nhanh xuống bụng, rồi nhỏ nhẹ:
- Dạ! Con
nghe lời thầy nhưng còn cháu nội của thầy thì sao ạ?
Thì ra chuyện thâm cung bí sử
của họ là ở chỗ cái thằng cháu nội của cụ Phúc đang nằm trong bụng Vấn. Và đầu
đuôi chuyện là như vầy:
“Trong suy nghĩ của Vấn,
Vương là một người chị tốt, người chị không giống chị em khác chỉ một điều duy
nhất là khi đi tiểu, chị Vương không bao giờ phải ngồi xổm”. (Lại đi
tiểu !)
Thì nghĩ như
vậy nên Vấn mới chủ quan. Tối ấy, sinh hoạt chi đoàn về, trời lất phất mưa lại
còn rét đậm, đường về nhà Vương thì xa, sợ “chị” Vương ngấm mưa ngấm rét sẽ khổ
nên Vấn mới rủ “chị” Vương ngủ lại. Ai ngờ, đêm ấy thành đêm định mệnh, thành
đêm gạo nấu thành cơm, ván đóng thành thuyền”
Và:
“ Vấn không ngờ “chị”
Vương tưởng là thằng lại cái, tưởng là thằng vứt đi, chỉ giỏi mấy trò nhảy dây,
chơi chắt chuyền, chơi búp bê, chơi buôn hàng... và giỏi hăng máu chửi lộn với
đám đàn bà con gái,... ấy thế mà khi làm cái chuyện của thằng đàn ông thì lại
thật đâu ra đấy, ra tấm ra đẫn, ra ngô ra khoai, ăn đứt khối thằng vẫn khoác
loác tự nhận là giỏi về chuyện thầm kín của đấng mày râu! …
Nghĩ thế, Vấn bằng lòng đón
nhận tình yêu của Vương, nhận lời lấy Vương.
Khỏi phải nói cụ Phúc vui
sướng ra sao khi biết thằng con của mình tiếng thế mà đàn ông đích thực và cũng
khỏi nói đám “CÔ” VƯƠNG CƯỚI VỢ sẽ tưng bừng vui vẻ ra sao ở cái làng Đỗ Hạ.
Khi gửi cho tôi thiên truyện
này, nhà văn Đặng Xuân Xuyến bảo để tôi đọc giải trí. Truyện của anh đã
đem lại cho tôi đầy ắp tiếng cười vui nhưng không phải là tiếng cười mua vui
giải trí như những truyện khôi hài phê phán cái ngược đời, cái trái lẽ tự
nhiên, lầm lẫn, hớ hênh của người đời mà là những tiếng cười tán thưởng, biểu
thị niềm vui, sự yêu mến với con người như “cô” Vương, nàng Vấn và cụ Phúc,
trong đó phần lớn nhất dành cho Cô Vương!
Một số người trong làng Đỗ Hạ,
điển hình nhất là cụ Vân bố Kiên “ái” đã không ngớt lời miệt thị khinh bỉ “cô”
Vương. Nào là con dở ông dở thằng, nào là đồng cô, pha gái, lại cái… Ấy là
những tiếng dân giã của những năm xưa trước. Giờ đây, người ta nhập ngoại về
một lô các tên gọi khác như: gay, pê-đê, bóng, chuyển giới, ái nam ái nữ. Không
cần hiểu biết nguồn gốc của các từ ấy, không cần biết nó là tiếng Hy Lạp, tiếng
Anh, tiếng Pháp hay tiếng Hán, trong tư tưởng của đa số người dân Việt Nam,
những từ kể trên đều bị hiểu theo một nghĩa là đồng tính luyến ái. Mà đã là
đồng tính luyến ái thì bị đánh đồng với sự sa đọa, bệnh tật, tệ nạn xấu xa, đều
đáng khinh bỉ, đáng bị lên án, nhẹ nhất thì cũng bị phớt lờ, không thèm quan
tâm. Hiểu sai dẫn đến ứng xử sai, khiến một số người như “cô” Vương trở nên mặc
cảm, sống co cụm lại.
Nhưng “cô” Vương trong truyện
ngắn của Đặng Xuân Xuyến đã không phải chịu những tai hại của những ứng xử sai
như thế vì “cô” có được mấy cái may mắn:
Một, số người dân làng Đỗ Hạ
đã miệt thị khinh bỉ “cô” Vương, tiêu biểu như cụ Vân không nhiều. Mà cụ Vân có
quá lời chửi Vương thì ta cũng dễ bề thông cảm vì cụ mang nỗi khổ ấm ức con
trai mình là “Kiên ái” thực sự là đứa đồng tính luyến ái. Đa phần người dân
làng Đỗ Hạ đều nhìn Vương bằng con mắt thiện cảm, họ mở lòng chiều cái tính
hây hấy của anh, gọi anh là cô, là chị và sẵn sàng mắng yêu anh: “Con đĩ Vương
này xinh phết!”. Và họ đều thừa nhận: “Nếu không dấp phải tính khí
đanh đá chua ngoa thì hẳn “cô” là người hiền thục nhất nhì làng xã”. Và
vì vậy, khi nghe tin “cô” Vương cưới vợ, dân làng đã mừng cho “cô”: “tính
khí của “cô” nửa gà nửa vịt như thế mà có người đồng ý lấy “cô” làm chồng là may lắm rồi, phúc đức lắm rồi”. Dân làng đông vui đến ngả lợn giúp nhà
"cô" và chuyện trò rôm rả cũng vì cái sự mừng chân tình ấy!
Hai, Vương không phải là ái
nam ái nữ hay người đồng tính luyến ái, mà chỉ là một người dị tính
bị thu hút hấp dẫn đặc biệt, “khác thường” bởi những người khác giới nên thích
được gọi là cô là chị, thích chơi các trò chơi của con gái, thích thể hiện sự
đanh đá chua ngoa của những người đàn bà lắm mồm. Trong anh vẫn nguyên vẹn khí
chất đàn ông, khi có dịp nó sẽ bừng dậy đưa anh trở về cuộc sống thật với con
người thật của mình.
Nhưng hai cái may kể trên chưa
cái nào là điều may nhất cho Vương mà cái may nhất cho anh là anh có được Vấn,
người bạn thân từ tuổi thơ ấu đến cả lúc đã trưởng thành, mặc điều tiếng thị
phi của người làng, Vấn không bao giờ tìm
cách xa lánh Vương. Đã vậy, Vấn còn rất ngây thơ trong suy nghĩ coi “Vương
là một người chị tốt, người chị không giống chị em khác chỉ một điều duy nhất
là khi đi tiểu, chị Vương không bao giờ phải ngồi xổm”. Và nhờ cái ngây thơ
thành thật ấy, Vấn và Vương đã có một đêm mà tác giả gọi là cái đêm định
mệnh.
Ô hay, sao nhà văn Đặng
Xuân Xuyến lại coi đó là cái đêm định mệnh nhỉ? Bởi lẽ, định mệnh là số mệnh của con người, do một lực lượng huyền bí định
sẵn, không thể cưỡng lại được khiến nhiều người phải thụ động cam chịu dù nó
rủi ro đến đâu. Cái đêm Vấn - Vương ấy đâu có phải là cái đêm cả hai hoặc một
người trong họ phải cam chịu mà phải nói, nó là cái đêm kỳ thú nhất trong
đời của họ tựa như cái đêm trong thơ Cung oán:
Cái đêm hôm
ấy đêm gì
Bóng dương
lồng bóng đồ mi trập trùng
Tuy Vương không phải là bóng
dương và Vấn cũng không phải là một đóa đồ mi nhưng cái đêm hôm ấy, Vương đã
làm cho lửa dục vọng trong Vấn sáng lên rồi được đốt cháy mãnh liệt khiến Vấn
sung sướng thỏa thuê và hiểu chân tơ kẽ tóc cái nam tính trong con người Vương.
Thử hỏi, nếu trong cái đêm ấy, Vương không làm được, “quá được” cái
chuyện ấy, cho dù Vấn đã dành cho Vương biết bao tình cảm cảm tốt đẹp từ thời
chăn trâu cắt cỏ đến nay, sẽ chẳng bao giờ Vấn chịu lấy Vương làm chồng. Bởi
lẽ, người phụ nữ lấy chồng trước hết là để có được “lời lãi đứa con”:
Lấy chồng mà
chẳng có con
Khác gì hoa
nở trên non một mình
Và còn bởi, tình dục là một
vấn đề rất đời thường và luôn luôn hiện diện trong cuộc sống của con người
nhưng đã mấy ai trung thực không màu mè nói ra chuyện ấy. Mấy ai được như Vấn,
thẳng thắn thừa nhận với cụ Phúc rằng, Vương con trai cụ đã làm chuyện ấy với
mình, rồi nhìn xuống cái bụng đang mang hình hài đứa cháu nội
của cụ.
Vì vậy, “CÔ” VƯƠNG CƯỚI VỢ
không chỉ đầy ắp tiếng cười vui mà còn rất đẹp tính nhân văn. Tác phẩm vừa miêu
tả thực cuộc sống thực của con người vừa vun vào cho khát vọng hạnh phúc của
họ, tán thưởng và biểu thị niềm vui, sự yêu mến với họ. Tác phẩm cũng không
quên phê phán những cái xấu có thể phá vỡ hạnh phúc tự do vốn có của con người.
Đó không chỉ là cái xấu của một số người như cụ Vân luôn tỏ ra khinh bỉ, miệt
thị cay nghiệt một người như “cô” Vương mà ngay cả Vương cũng phải lãnh một
phần sự phê bình nhẹ nhàng vì đã để cho cái dị tính trong anh phát triển quá
đà, nếu không được Vấn đưa vào cái đêm định mệnh ấy đưa Vương về với
đời thực của mình thì không biết số phận đời anh sẽ ra sao?
Khi gửi cho tôi truyện ngắn
“CÔ” VƯƠNG CƯỚI VỢ, nhà văn Đặng Xuân Xuyến nói với tôi về tác phẩm của
anh: “Cháu viết cũng vội nên chất lượng không được như ý”.
Nhưng, ngoại trừ hai
tiếng tiểu tiện tao nhã quá, tôi thấy đây là một truyện ngắn hay, rất
đáng đọc.
Sài Gòn, ngày 12/12/2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét