BỆNH VĨ CUỒNG
(Trao đổi giữa Chu
Vương Miện và Nguyễn Bàng)
|
14:17, CN, 16 thg 12 (4 ngày trước)
|
|||
|
mong
cvm ngay 16.12.18
|
18:47, CN, 16 thg 12 (4 ngày trước)
|
|||
|
Kính bác Chu,
Bác thừa biết, bệnh vĩ cuồng là căn bệnh thích thổi phồng khả
năng bản thân, nóng vội, phớt lờ coi khinh những người khác…còn gọi là bệnh ái
kỷ - chỉ yêu bản thân). Những người vĩ cuồng thường là những kẻ háo danh và
hoang tưởng.
Theo y học, bệnh vĩ cuồng thường có các dấu hiệu nhận biết
sau:
- Luôn muốn là trung tâm của sự chú ý, thích chiến thắng,
thích thổi phồng khả năng của mình. Hay ảo tưởng về thành công của bản thân.
- Không bao giờ nhận lỗi, thậm chí phản ứng gây gắt khi nhận
được những lời nhận xét không hay hoặc cảm thấy tức giận, xấu hổ khi bị chỉ
trích;
- Có thói quen đưa ra lời khuyên để chia sẻ sự không ngoan
thông qua những lời nói mang đầy tính triết lý
- Nóng vội, ghét chờ đợi
- Phớt lờ và không đồng cảm với người khá
Và đặc biệt là, mắc “bệnh” nhưng không hề biết
Không ai tự nhận mình vĩ cuồng khi đang vĩ cuồng cả, chỉ có
người ngoài nhìn vào thấy được qua các triệu chứng thôi. Và y học cũng bó tay với
bệnh này
2/ Ba anh nói phét thì khác vì nói phét chỉ
là nói quá xa sự thật những điều cho như là mình đã thấy, những điều mình có thể
làm được như mấy anh nói phét trong Tiếu lâm dân gian. Nói phét nhiều khi cho
vui, không làm hại đến ai và khi bị dồn vào chỗ bí không còn nói phét được nữa
thì cũng biết im mồm và có phần xấu hổ.
3/Thành Cát Tư Hãn không phải là kẻ vĩ cuồng. Ông ta
chỉ là một nhà quân sự lỗi lạc nhưng rất tàn bạo mà thôi.
Còn Mao Trạch Đông, Napoleon, Hitler, hay Stalin đều
vĩ cuồng cả. Họ cũng là những người tài giỏi nhưng sự vĩ cuồng của họ đã gây
nên chiến tranh chết chóc ở nhiều nơi, và tiêu hủy phần lớn lớp người ưu tú của
xã hội thời họ sống.
4/Cao Bá Quát, Tản Đà, Nguyễn Vỹ không vĩ cuồng.
Cao Bá Quát có thực tài, hăm hở trên con đường công danh,
qua con đường cử nghiệp, nhưng đều lận đận. Cao giành được Cử nhân năm
1831, ở tuổi 23, suýt được Á nguyên, nhưng bị soi mói nên phải rơi xuống áp
chót. Ba lần trẩy kinh thi Hội đều hỏng; nhưng văn tài thì lẫy lừng sớm, giới
trí thức và quan trường không ai không biết. Vì thế cao ngông nghênh ngạo nghễ
với đời là điều dễ hiểu. Cao 12 năm quan lộ, tủi cực đủ điều; ở nha môn thì ít,
bị đầy đọa thì nhiều, vì nạn nọ đến nạn kia, đó cũng là sự trả giá cho cái ngạo
ngược.
Tản Đà cũng thiên tài, ngông và rất ngông nghênh. Cái
ngông đó thể hiện cái tôi phóng túng, và khát khao khẳng định chính mình
giữa cuộc đời đen bạc:
Thối om sọt phẩn! nhiều cô gánh
Tanh ngắt hơi đồng! lắm cậu yêu
Trong một xã hội và thời cuộc:
Dân hai nhăm triệu ai người lớn
Nước bốn nghìn năm vẫn trẻ con
Còn Nguyễn Vỹ thì có phần lập dị đúng như Hoài
Thanh Hoài Chân nhận định:
Nguyễn Vỹ đã đến giữa làng thơ với chiêng trống, xập
xoèng inh cả tai. Chúng ta đổ nhau xem. Nhưng chúng ta lại tưng hửng trở vào vì
ngoài cái lối ăn mặc và những điệu bộ lố lăng, lúc đầu ta thấy con người ấy
không có gì…
Chê bai, nhưng ngay sau đó hai ông cũng phải nhìn nhận:
Một bài như bài “sương rơi” được rất nhiều người thích.
Người ta thấy Nguyễn Vỹ đã sáng tạo ra một nhạc điệu riêng để diễn tả một cái
gì đương rơi. Cái gì đó có thể là những giọt lệ…Nhưng “sương rơi” còn có vẻ một
bài văn. “Gửi Trương Tửu” mới thực là kiệt tác của Nguyễn Vỹ. Lời thơ thống thiết,
uất ức, đủ dãi nỗi bi phẫn cho cả một hạng người
5/Trong làng văn thơ VN đương đại đang nổi lên hai ông thi
sĩ vĩ cuồng:
1. Phạm Ngọc Thái. Ông này có một mớ thơ tình được
mấy cô giáo nứng thơ thích thú bốc thơm lên tận trời xanh cộng thêm một số nhà
phê bình phố huyện ngợi ca nên lộng giả thành chân, thách 50 nhà thơ đương đại
của HNVVN đấu thơ và thách phản biện tập sách “Phạm Ngọc Thái chân dung nhà thơ
lớn thời đại”
2. Paul Nguyễn Hoàng Đức. Ông này dõng
dạc tuyên bố nếu được đề cử giải Nobel anh ta sẽ thẳng thừng gạt bỏ vì giải ấy
không xứng với ông ta! Thiên hạ chưa hết bàng hoàng thì gần đây ông ta lại
tung ra bài “Tuyên bố của nhà triết học số 1 châu Á Paul Nguyễn Hoàng Đức
Thế nhưng đọc vào bài thấy cách viết miên man rời rạc, không
rõ chủ đề tư tưởng, chỉ nặng ca tụng bản thân, phê phán phỉ báng người khác kể
cả Khổng Tử, Lão Tử; thẳng tay tung hê mọi tinh hoa văn hóa cổ đại Trung Quốc-một
trong bốn nền văn hóa lớn nhất của nhân loại.
Ngạc nhiên nhất là mới đây ông ta lại thách đấu cả với Nguyễn
Du trong bài “Thơ và Truyện Kiều phát sinh trong giới mù chữ và ít học” (!) Có
lẽ là từ khi Truyện Kiều ra đời đến nay, tính chẵn hai trăm năm, đây là lần đầu
tiên bị một người Việt Nam tự xưng triết gia xúc phạm thô bạo như vậy
Phạm Ngọc Thái và Nguyễn Hoàng Đức là hai kẻ thích làm chuyện
khác thường để trở thành phi thường y như “Con nhái muốn to bằng con bò của La
Fontaine “…Lại phình bụng quá vỡ ra chết liền/Ở đời lắm kẻ thật điên/Sức hèn lại
muốn tranh tiên với người…” Nguyễn Văn Vĩnh dịch. Hay như chuyện Ésope kể con lừa
thấy dây dưa mảnh yếu mà quả lại to, ngược lại cây táo to cao quả lại nhỏ liền
chê Thượng Đế ngu. Ngay lúc ấy một quả táo rơi trúng đầu lừa mới nhận mình là
ngu vì nếu quả táo to bằng quả dưa thì nó đã mất mạng.
Như đã nói, những kẻ mắc bệnh vĩ cuồng thường không hề biết
bệnh của mình lại là bệnh vĩ cuồng về thơ văn thì càng trầm trọng hơn nên tốt
nhất kệ thây họ, để cho họ tự sướng!
Fw: Nguyên Lạc, Texas
|
||||
|
kinh BAC
doc choi
cvm
MỜI XEM:
Trên blog web BÂNG KHUÂNG
|
KE VI CUONG
KẺ VĨ CUỒNG
Chu Vương Miện
-
Nhân đọc
bài " Bệnh Vĩ Cuồng " Megalomania " của nhà Biên Khảo Nguyên Lạc
, tôi cũng bốc hứng viết một bài nối điêu phụ họa cho nó vui [ để có đầu và có
đuôi ] và xin khen ngợi một phát kiểu mèo khen mèo dài đuôi là văn phong và bút lực của nhà biên khảo Nguyên Lạc
có sức lôi cuốn và hấp dẫn mãnh liệt
lạ thường y như câu ca dao :
-
hát cho chó cắn mèo kêu
hát cho ông lão trong lều chui ra ?
hoặc :
em là một cánh chim bé nhỏ
ưa hát ca làm sống dậy 1 mùa xuân
" thơ Xuân Diệu "
Bệnh Vĩ Cuồng " Megalomania "bài viết của anh làm
tôi nhớ tới Một truyện dịch của nhà
văn Nguyễn Minh Hoàng đăng trong
Nguyệt San Bách Khoa Thời Đại , bài dịch văn nước ngoài này khoảng năm 61-62 ,
bây giờ gần 60 năm , chúng tôi chỉ còn nhớ mang máng nội dung , còn ai là tác
giả và tên các nhân vật hầu như là không còn nhớ nữa ? xin mạo muội ghi ra đây
để minh họa cho bài viết " Bệnh Vĩ Cuồng " của nhà Biên Khảo Nguyên Lạc , nhằm
độc giả hiểu rõ hơn thế nào là bệnh Vĩ Cuồng.
*
Nội dung ở
đây là một quán rượu cỡ trung bình ngoài ngoại ô nước Pháp, nhân vật chính là một
cô gái có sắc đẹp trung bình làm nhân viên thu dọn trong một quán rượu , quán
rượu này mở cửa vào ban chiều đến ban đêm , từ 6 giờ chiều đến 12 giờ đêm , nhân
vật chinh là cô gái có tên tạm đặt là Emily , mới đầu thì cũng bình thường , có hai nhân vật Nam làm cho cô nổi
đình nổi đám , là có một nông gia nổi tiếng trong vùng mê cô ta ,
như điếu đổ nên tình nguyện làm ngưởi gác cửa miễn phí
cho quán rượu hàng đêm để chỉ có một mục đích duy nhất là mở
cửa và đóng cửa để được ngả đầu
chào cô và
được cô cười và chào lại và bắt tay , chỉ có thế , thế rồi trong một buổi tối có một ngươi
khách rượu kêu cô tới và có ý tỏ tình với cô , cô không hài lòng với người khách này và trả lời
:" mày là đồ con heo ? tao sinh ra trong một gia đình qúy tộc , tao chỉ làm tình nhân hay phu nhân
của Thái Tử và Hoàng tử mà thôi ? tao phải là một công nương trong hoàng gia ? thế là vị khách này nổi nóng xô cô ta
ngã từ lầu trên xuống nhà dưới gẫy
lưng , vị nông gia mang cô ta về nhà nuôi dưỡng , 3 tháng sau cô ta khỏe nhưng
không đi đứng được , vị Nông gia bèn làm
một cái xe 4 bánh để cô ta lên và đẩy đi
, Cô ta nói :
- Mày phải kiếm cho tao nhiêu đồ trang sức quí giá và đắt tiền ngày ngày mày phải đẩy tao
ra ngoài bờ biển để thiên hạ chiêm ngưỡng nhan sắc của tao ? và tao sẽ có một vị hoàng tử đến cầu
hôn , khi tao có gia đình tao sẽ dành cho mày chức quản gia ?
Từ đó có nhiều
người qua lại ngoài bãi biển nhòm ngó cô ta , mà toàn là những ông cò " cảnh
sát chìm " và các vị phu nhân bị mất nhẫn , vòng , dây chuyền .... vị
Thanh Tra cảnh sát nói chung chung , cô ta bị Bện Vĩ Cuồng và cũng sắp chết rồi
? khi nào cô ta chết tất cả quí kim của qui vị sẽ hoàn trả từng ngưởi một ,
nhưng bây giờ thì cứ đễ cho cô ta tự sướng : " không nên làm cụt hứng người
sắp đi về bên kia thế giới " rồi một buổi chiều , cô ta kêu gã nông gia đến
gần mà nói :" mày quỳ xuống và hôn tao " mọi chuyện xong xuôi thì cô
ta chết ? an táng trên một ngọn đồi toàn hoa hồng .
Mọi chuyện lại trở
lại bình thường , vị Nông Gia vẫn làm công việc gác cửa quán rượu như cũ , thế rồi có một buổi tối , ông khách
đã đẩy cô gái ngã gẫy lưng rồi chết đang ngồi trên ghế bành nhâm nhi ly rượu cầm
trên tay ,thì đột nhiên gã gác cửa " nguyên là nông gia " từ ngoài cửa
quán tiến vào , trong tay cầm khúc cây , cứ lưng vị khách mà đánh túi bụi , đến
khi vị khách ngã gục xuống thì mới thôi ?
sau đó là chuyện
của cảnh sát .
Chu Vương Miện
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét