THƠ NGUYỄN HỒNG THANH (2)
MỘT DÒNG SUỐI TRONG MÁT
MỘT DÒNG SUỐI TRONG MÁT
TÌNH BÀ CHÁU
Đó là những vần thơ của nữ sĩ Hồng Thanh viết về hai
cháu nội của bà: Thơ tặng Bi Tôm.
Bi là tên gọi ở nhà của cháu gái Nguyễn Hồng Anh còn Tôm
là của cháu Nguyễn Minh Triết, em trai Bi; hai cái tên rất dễ gọi, rất dễ nghe
và cũng rất gần gụi trong đời sống thường ngày chứ không học đòi như nhiều người
gọi con ở nhà bằng những cái tên xa lạ lơ lớ cả Ta, cả Tây, cả Tàu và cả Nhật như Anna,
Jannet , Jacky , Michio; Anna Hồng
Hạnh, Jannet Lệ Hằng, Jacky Minh Tân,
Michio Phạm Ngà…
Bi là “con đầu cháu sớm”, đứa con đã đưa đôi uyên ương Nguyễn Hồng Quang - Hà Thị Biên lần đầu tiên lên chức bố mẹ, đứa
cháu đã đưa bà Nguyễn Hồng Thanh lần đầu
tiên lên chức bà, lại là bà nội nữa. Vì thế, khi viết về cháu, tiếng thơ của bà
nội Hồng Thanh như một tiếng đàn vút ngân lên một niềm vui hạnh phúc:
Bi chính là Nguyễn Hồng Anh,
Tôm không được đóng vai trò của chị Bi nhưng Tôm lại là
cháu đích tôn của bà nội nên sự chào đời của Tôm đã làm bừng lên cả một bản hòa ca rộn rã không chỉ cho
riêng bà mà cho cả họ hàng nộị ngoại và bè ban:
Minh
Triết vừa mới chào đời,
Họ
hàng, bè bạn tới nơi chúc mừng
Bà
nội yêu cháu vô cùng
Ông
bà ngoại cũng vui mừng biết bao
Hai đứa cháu Bi Tôm như hai
bông hoa đẹp. Cháu nào cũng trông thật dễ thương. Cháu gái Bi thì
nhanh nhẹn xinh xắn và:
Cháu
được cả phố gọi là hoa khôi
Cháu trai Tôm thì thông
minh dĩnh ngộ:
Việc
gì cháu cũng tỏ tường như ai
Còn
bé nhưng cũng dễ sai
Bố
mẹ dạy bảo nhớ hoài không quên.
Mới tí tuổi đầu mà Tôm đã biết:
Vi tính bảng sử dụng siêu nhất nhà
Hai cháu không chỉ đã được
mười hai bà mụ ban cho cái hình hài
xinh đẹp dễ thương mà lại còn được trời
phú thêm cho cái tính tốt.
Bi Hồng Anh được mọi người
quý mến vì:
Ai
cũng khen cháu thật thà
Còn Tôm Minh Triết ở lớp mẫu
giáo:
Trong
giờ học, lúc ra chơi
Bạn
nào cũng muốn được ngồi với Tôm
Bà nội Hồng Thanh yêu các cháu lắm. Bà không chỉ yêu những cái tên thân thương của các cháu mà còn yêu cả cái biệt danh của cháu. Không biết ai là người đầu tiên gọi Bi bằng cái biệt danh “Con khỉ Yên Bái”. Phải chăng cái biệt danh này bắt nguồn ở chỗ Bi Cầm tinh con khỉ hoặc Bi nhanh nhẹn tinh khôn như con khỉ và quê mẹ Hà Thị Biên của Bi ở Yên Bái, một địa danh nằm trải dọc đôi bờ sông Hồng, vùng thấp mang vẻ thơ mộng của trung du, vùng cao mang vẻ hùng vĩ của cao nguyên có nhiều dãy núi. Nhưng xem ra bà nội lại rất thích cái biệt danh đó nên thơ bà đã hơn một lần âu yếm tự hào nhắc tên con khỉ đó.
Đây:
Ai cũng khen cháu thật thà
“Giống
khỉ Yên Bái” được bà rất yêu
Và đây:
Ông
bà, chú, bác đều thương
“Con khỉ Yên Bái” ở phường Hồ Nam
Yêu con khỉ Yên Bái nên bà nội cũng yêu cả những gì con
khỉ ấy yêu thích. Con mèo cháu thích, con chó cháu yêu đã biến thành những con
người có tâm hồn, hiện lên sống động như một bầy trẻ đáng yêu trong mắt của bà
khi cháu đi thăm ông bà ngoại trở về:
Con
mèo nhảy xuống sân sau đón chào.
Mèo
hỏi chị Bi làm sao,
Đi chơi lâu thế em nào biết đâu.
Con
chó đi tới gâu gâu,
Em
định đi tầu để đón chị Bi.
Hồng
Anh thì chỉ cười khì.
Người đời thường nói: “Cháu
bà nội tội bà ngoại”. Nhưng quê ông bà
ngoại của hai cháu Bi Tôm xa ngái thế,
muốn xuôi miền biển Hải Phòng đâu có dễ. Vì thế mới có cảnh thật ái ngại, cảm
thông cho ông bà:
Ông
bà ngoại quá xa xăm
Đêm
ngày nhớ cháu, ông nằm không yên
Bà
ngoại Bi, cứ than phiền
Sao
tôi nhớ cháu “như điên” thế này
Và cũng vì vậy, bà nội Hồng
Thanh, không nói là một mình phải gánh hết hai vai phận làm bà cho cả đôi bên nội
ngoại nhưng cũng đòi hỏi ở bà một sự nỗ lực lớn:
Bà
bận nhiều việc triền miên
Thương
cháu phải cố chẳng phiền hà ai
Bà không những chẳng phiền hà ai mà bà còn rất sung sướng
được làm cây cao bóng cả giúp giập bố mẹ các cháu, chăm nom các cháu:
Mẹ cháu bận việc triền miên
Bố
thì công tác thường xuyên vắng nhà
Mọi
việc chẳng phải lo xa
Đã
có bà nội ở nhà trông nom
Bà lặn lội đưa đón cháu đi Mẫu giáo:
Bi
học ở trường Hoa Hồng
Chiều
bà đón cháu trong lòng rất vui
Bà chăm chút từng bữa ăn giấc
ngủ cho các cháu. Cháu không ăn trái cây, bà cũng lo; cháu sợ gián chuột bà
cũng ngại. Bà mong cháu thoát khỏi bệnh lười ăn, mong cháu lớn khôn không sợ
gián sợ chuột nữa:
Ngày
mai khi cháu lớn rồi
Không
sợ chuột nữa bà thời biết không
Và bà đã bao đêm lo sợ mất
ăn mất ngủ vì cháu bị ốm:
Mấy hôm Bi sốt li bì
Không đi học được bà thì rất thương
Chỉ đến khi cháu hết sốt, đòi ăn mì tôm rồi khen
ngon, thì bà mới mừng vui như người bắt
được vàng:
Đến
khi hết sốt lại đòi
Mỳ
Tôm ngon thế! Bà ơi cháu thèm
Con cháu hôm nay gia tộc ngày mai! Đó là tiếng nói chung
của mọi người nên không ông bà cha mẹ nào không nuôi hy vọng và ước mong đẹp về
con cháu. Trong lòng bà nội Hồng Thanh cũng đầy ắp ước mong về các cháu của
mình.
Khi cháu ở tuổi mầm non thì bà mơ ước:
Mong ngày mai cháu đi thi,
Bé
khỏe, bé đẹp bà thì thêm thương
Khi cháu sang tuổi hoa niên thì bà mong chờ:
Sinh
nhật cháu bà tặng thơ
Chăm
ngoan học giỏi- mong chờ Hồng Anh
Những ước mong bé khỏe, bé đẹp, chăm ngoan học giỏi tưởng
chừng rất nhỏ, rất giản đơn nhưng lại vô cùng thiết thực, bởi đó là nền tảng tốt đẹp để mai sau các
cháu lớn lên sẽ thành những con người có đức, có tài và khỏe mạnh; nó như cái rễ
non nhưng cứng cáp hôm nay của một cái cây nhỏ bé sẽ cho một cái cây sinh trưởng
gốc sâu rễ bền, xum xuê cành lá ngày
mai. Cành không tốt thì quả sao ngon. Không làm được công dân tốt thì sao làm được người hiền tài!
Là một người yêu thơ và giỏi làm thơ, bà nội Hồng Thanh
chắc thuộc nằm lòng nhiều thơ ca trong đó có những bài bài hát ru cháu và chắc bà cũng đã nhiều lần à ơi ru
cháu bằng những lời hát ru có từ ngàn xưa ấy:
Cái
ngủ mày ngủ cho lâu
Mẹ
mày đi cấy đồng sâu chưa về
Nhưng
hơn hẳn nhiều người, bà nội Hồng Thanh còn có
bài hát ru của riêng mình cho cháu:
Bà ru Tôm ngủ
Bà ru
Tôm ngủ à ơi!
Chị Bi đi tắm cho người thơm tho
Mẹ
cho Tôm bú thật no
Bà
bế cháu ngủ để cho mẹ làm
Bố
cháu đi họp công đoàn
Thật hạnh phúc cho Tôm được lớn lên trong tiếng
hát ru đẹp đẽ, ấm áp ngọt ngào ấy của bà nội. Tiếng hát ru không đưa Tôm trở về
những cánh cò bay lả bay la, những cánh đồng xanh bát ngát, những cảnh con trâu
đi trước cái cày theo sau…có thể còn rất xa lạ với Tôm. Tiếng hát ru ấy như khắc chạm hình ảnh
những người thân thương trong gia đình vào giấc ngủ thiên thần của Tôm với cảnh
sinh hoạt bình dị cần cù của chị, của bà, của bố mẹ và của chú Nghĩa trong sự
thương yêu đùm bọc đầm ấm chung một mái nhà.
***
Dân ta có hàng nghìn bài ca dao nói về tình cảm gia đình
nhưng hầu hết nói về tình cha mẹ và con cái mà trong đó lại nói nhiều nhất về
tình mẹ con. Không nhiều bài nói về tình bà cháu. Cố tìm tòi chắt lọc cũng chỉ
được mấy bài mà hầu hết đều nói về tình cảm của cháu đối với bà chứ không mấy
câu nói về tình cảm của bà đối với cháu, như câu:
Ngó lên nuộc lạt mái nhà
Bao nhiêu nuộc lạt thương bà bấy nhiêu.
Bao nhiêu nuộc lạt thương bà bấy nhiêu.
Văn
học đương đại cũng không mấy thơ ca về tình bà cháu. Trong biết nhớ của một số
người chỉ có hai bài thơ nói về vẻ đẹp bình dị ấy: Tiếng gà trưa của Xuân Quỳnh và Bếp lửa của Bằng Việt. Nhưng cả hai bài thơ đó cũng vẫn là thơ cháu
nói về bà chứ không phải là thơ bà viết về cháu:
Trên
đường hành quân xa, người chiến sĩ dừng chân bên xóm nhỏ. Nghe tiếng gà trưa, anh xúc động và nhớ
về quá khứ trong đó có người bà tần tảo, chắt chiu, dành dụm từng quả trứng cho gà ấp để
cuối năm bán gà mua cho cháu bộ quần áo mới, nên:
Cháu chiến đấu hôm nay
Vì lòng yêu Tổ quốc
Vì xóm làng thân thuộc
Bà ơi, cũng vì bà
Vì tiếng gà cục tác
Ổ trứng hồng tuổi thơ.
Vì lòng yêu Tổ quốc
Vì xóm làng thân thuộc
Bà ơi, cũng vì bà
Vì tiếng gà cục tác
Ổ trứng hồng tuổi thơ.
Bếp
lửa cũng là những dòng cảm xúc của cháu nhớ về bà, một đứa cháu
năm xưa:
Giờ
cháu đã đi xa. Có ngọn khói trăm tàu
Có
lửa trăm nhà, niềm vui trăm ngả
Những
vẫn chẳng lúc nào quên nhắc nhở
Sớm mai này bà nhóm bếp lên chưa?
Cháu đã khôn lớn trưởng thành, đã được chắp cánh bay xa đến một khung trời rộng lớn nhưng cháu vẫn không thể quên ngọn lửa của bà, không thể nguôi quên tấm lòng đùm bọc, ấp iu của bà.
Sớm mai này bà nhóm bếp lên chưa?
Cháu đã khôn lớn trưởng thành, đã được chắp cánh bay xa đến một khung trời rộng lớn nhưng cháu vẫn không thể quên ngọn lửa của bà, không thể nguôi quên tấm lòng đùm bọc, ấp iu của bà.
Thơ tặng Bi Tôm của Hồng Thanh có khác.
Đó là tiếng
thơ chan chứa tình cảm của bà với cháu,những tiếng thơ êm đềm
khi bà ngồi bên nôi cháu, những tiếng thơ ngọt ngào vỗ về khi bà bón từng thìa
cơm cho cháu ăn, những tiếng thơ thương xót đắng lòng khi bà thức trắng đêm lau
từng giọt mồ hôi vì cháu sốt, những tiếng thơ ríu rít như tiếng chim sơn
ca khi
bà dắt tay cháu đến trường, những
tiếng thơ dạt dào như sóng biển khi bà nhìn thấy cháu lớn lên từng ngày, những
tiếng thơ thánh thót như mưa thu từng giọt từng giọt tích tụ trong lòng bà với bao mong ước tốt đẹp
cho các cháu cả hôm nay và cả mai sau…Những tiếng thơ đã hòa tan trong không
gian của ngôi nhà nhỏ Lâm Tường bà cháu
đang ở để nuôi cháu lớn lên từng ngày với tấm lòng yêu thương tràn trề như một dòng suối trong lành không bao giờ cạn.
Tiếc là tôi không biết làm nhạc như nhạc
sĩ Y Vân, tác giả của bài ca nức danh “Lòng
mẹ”. Nếu trời phú cho tôi cái thiên bẩm
ấy, tôi sẽ phổ những dòng thơ hay nhất trong Thơ tặng Bi Tôm của Hồng
Thanh thành một ca khúc với tựa đề là “Lòng
bà”.
Bởi vậy, chỉ mong rằng Thơ
tặng Bi Tôm của bà nội Hồng Thanh
không chỉ được các cháu đọc hôm nay mà sẽ
theo suốt cuộc đời các cháu yêu của bà: Bi Tôm!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét