MÁI TÓC
Các
cụ ta xưa rât coi trọng mái tóc, nhất là tóc phụ nữ “Cái răng, cái tóc là góc
con người”. Theo quan niệm xưa, mái tóc đẹp của người phụ nữ được nhận diện
cùng với má lúm đồng tiền, răng đen nhánh hạt huyền, con mắt có tình, cùng với
nón thượng quai tua, cổ yếm tròn xinh, cùng với lời ăn, tiếng nói mặn mà...
“Mái
tóc đuôi gà”, một hình ảnh từ lâu đã đi vào kho tàng ca dao Việt Nam:
“Chị
kia bới tóc đuôi gà
Nắm
đuôi giật lại hỏi nhà chị đâu.
Nhà
tôi ở trước đám dâu,
Ở
sau đám bắp, đầu cầu ngó qua.”
Có
nhiều lời ca dao thể hiện quan niệm của người xưa về mái tóc đẹp. Chẳng hạn
như:
“Tóc
em dài em cài hoa lí
Miệng
em cười có ý anh thương.”
…
“Chân
mày vòng nguyệt có duyên
Tóc
mây dợn sóng đẹp duyên tơ hồng.”
“Tóc
thề” cũng được ca tụng trong ca dao giữa một khung cảnh linh thiêng của một nơi
thờ tự:
“Cái
miễu linh thiêng
Có
bốn cây cột kiền kiền
Rui
tre mè trắc
Đôi
đứa ta trúc trắc
Cắt
tóc thề nguyền
Lời
thề nước biếc non xanh
Nhện
giăng sóng dợn sao đành bỏ nhau.”
Lại
có những câu “sỗ sàng” hơn với một cách so sánh rất trần tục nhưng lại… quá
đúng:
“Ba
cô anh lạ cả ba
Bốn
cô anh lạ cả bốn biết là quen ai?
Anh
chỉ quen một cô da trắng tóc dài
Miệng
cười như cánh hoa nhài nở nang.”
Mái
tóc cũng là một đề tài trong các cuộc hát đối đáp nam nữ có tính chất đùa vui.
Người phụ nữ ca tụng mái tóc của mình:
“Đàn
bà tốt tóc thời sang
Đàn
ông tốt tóc những mang nặng đầu.”
Nam
giới đáp lại bằng một câu thơ không kém phần… tự tin:
“Đàn
ông tốt tóc là Tiên
Đàn
bà tốt tóc nằm liền với ma.”
Riêng
về tục ngữ, rất ít khi nói về vẻ đẹp của mái tóc của người phụ nữ, nhưng đã
truyền lại kinh nghiệm chăm sóc tóc:
“Tốt
tóc gội cỏ mần trầu, sạch đầu thì gội lá sả”. Mần trầu là thứ cỏ có hoa mọc
thành bông gồm năm, bảy nhánh dài mọc tỏa tròn đều ở đầu cuống chung; sả là thứ
cây cùng họ với lúa, mọc thành bụi, lá dài, hẹp và thơm. Muốn tóc tốt thì gội
bằng nước đun với cỏ mần trầu, muốn đầu thơm sạch thì dùng nước đun với lá sả.
Nữ
sĩ Hồ Xuân Hương đã vẽ cảnh người thiếu nữ ngủ ngày một cách sắc sảo, táo bạo,
khiến người quân tử dùng dằng đi chẳng dứt:
“Mùa
hè hây hẩy gió nồm đông,
Thiếu
nữ nằm chơi quá giấc nồng.
Lược
trúc chải cài trên mái tóc,
Yếm
đào trễ xuống dưới nương long.”
Ca
dao dân gian lại có cách thể hiện khác. Hình ảnh người thôn nữ tuy thắm tươi,
giàu sức sống nhưng vẫn hồn hậu và kín đáo:
“Em
đi khắp bốn phương trời
Chẳng
đâu lịch sự bằng người ở đây
Gặp
người má đỏ hây hây
Răng
đen rưng rức tóc mây rườm rà.”
Tục
ngữ cho rằng, tóc rễ tre, tóc quăn là tóc không đẹp: “Tóc lăn quăn việc làm bối
rối” hay “Tóc quăn chải lược đồi mồi, chải đứng chải ngồi, quăn vẫn hoàn quăn”.
Nhận xét của cánh đàn ông dưới đây đúng hay sai, thưa các bà, các cô:
“Tôi
đà biết vợ anh rồi
Quăn
quăn tóc trước là người hay ghen.”
Nói
chung, mái tóc đẹp thường gắn với tuổi trẻ còn khi tuổi già thì “tóc bạc da
mồi”, “tóc bạc mình gày”, “tóc bạc lưng gù”, “tóc bạc răng long”… nhưng người
phụ nữ vẫn một lòng chung thủy:
“Ai
vong thiếp cũng không vong
Ôm
lòng chờ đợi dầu tóc bạc răng long cũng đành
Có
người vợ nọ, biết chồng ở xa đã nhạt tình, bèn gửi một bài thơ tự họa, nhắc
chồng nhớ đến tình xưa nghĩa cũ, có mấy câu họa dung nhan vàng võ hao gầy cùng
mái tóc pha sương vì chờ đợi: “Môi son kinh nhạt nét. Tóc óng thảm pha sương”
(Dĩ kinh nhan tác mịch. Tạm giác mấn điêu tàn - Theo “Vân Khê hữu nghị”). Người
chồng là Sở Tài cảm động quay về, vợ chồng đoàn tụ.
Ngày
nay người ta có cả những nhà tạo mẫu tóc.Khi nhà tạo mẫu lên sân khấu, cả quá
trình cắt tóc trở thành một điệu múa. Khi cắt tóc, nhà tạo mẫu sử dụng nhiều
động tác giống như trong ba-lê,
Những
mẫu tóc retro được biến hóa linh hoạt, mầu tóc sống động lấy cảm hứng từ những
gam mầu tuyệt đẹp của thiên nhiên: Mầu đỏ rực của hoa gạo, mầu trắng tinh khôi
của tuyết, mầu xanh ngắt của lá cây hay xanh đậm của nước biển...
Thời
phong kiến, cách phân biệt nhanh nhất đấy là quý bà (đã có chồng) hay quý cô
(chưa chồng) là nhìn vào mái tóc: Bới cao hay buông xõa. Thậm chí bới tóc trở
thành nét đẹp trong tập quán văn hóa, làm nên nghĩa tình sâu nặng
Tác
phẩm “Tóc chị Hoài” nổi tiếng cua“Nguyễn Tuân ca ngợi: “Chị Hoài có một lối nằm
nghiêng mặc cả áo dài mà tôi tin rằng không thiếu phụ nào ở cái thời này bắt
chước được. Nằm rất nũng nịu mà không hớ hênh, cũng như đã nhiều lần, chị làm
dáng, làm đỏm mà vẫn không ra ngoài nét đoan trang, buồn mà không tẻ, vui mà
không ồn, và lúc phải thô thì không tục. Có cái tài nhất là Chị Hoài mỗi lúc
vừa nằm xuống rất nhẹ nhàng thì cả một mớ tóc trần quấn rất chắc ấy đổ tung
xuôi xuống như một trận mưa rào đen nhánh. Rồi mớ tóc mây dài như một sải rưỡi
ôm lấy gáy, ấp lấy bả vai. Cái người nào trong suốt một đời người mà không được
ngắm một mớ tóc cho tử tế, thì cái thẩm mỹ quan của người ấy còn lung lay lắm,
chưa lấy gì làm định”
.
Rồi thì tóc được ướp hoa bưởi, được cài hoa lý… nhờ gió đưa thơm, làm xao xuyến
bao đấng tu mi: “Tóc em dài, (em) cài hoa lý. Miệng em cười anh để ý anh
thương” (Ca dao).
Dài
cũng đẹp mà ngắn cũng lạ. Ung dung buông thả rồi nghiêm cẩn bới cao, dùng kẹp
(cặp) gọn sau gáy, dùng trâm (thoa) cài lược giắt. Này là tóc uốn: xoăn nhẹ
(gợn sóng) hoặc xoăn tít từng lọn, bồng xù kiểu sư tử, phi-dê (frises/cheveux
frises), đờ-mi-gạc-xông (demi – gaçon). Kia là tóc lá, tóc tém, tóc ngang vai,
tóc đứt lại nối; tóc tết thành bím đôi bím lẻ, tóc đuôi gà (của cô bé đáng yêu
trong bài thơ “Chùa Hương” - Nguyễn Nhược Pháp):
Nho
nhỏ, đuôi gà cao
Em
đeo giải yếm đào
Nhạc
sĩ Pham Duy ca ngơi "Mái tóc chị Hoài" trong t ác phẩm cùng tên:
Một
làn tóc mướt buông dài dài tựa một dòng sông
Một
làn mây trên vai người là dòng tơ tóc
Một
làn gió mát cuốn bay quanh lưng đồi hồng là mái tóc
Mái
tóc tơ mái tóc tên Hoài chị Hoài ôi mến thương.
“Tóc
gió thôi bay” của Trần Tiến, bỗng dưng ngậm ngùi nghĩ đến những mái tóc thề
thơm hương sả, hương chanh, hương bồ kết của các mẹ, các chị ngày xưa:
xa
nhau những đóa hoa vẫn cài trên mái tóc
gió
thôi bay chiều mưa
Rồi
thì tóc được ướp hoa bưởi, được cài hoa lý… nhờ gió đưa thơm, làm xao xuyến bao
đấng tu mi: “Tóc em dài, (em) cài hoa lý. Miệng em cười anh để ý anh thương”
(Ca dao).
Dài
cũng đẹp mà ngắn cũng lạ. Ung dung buông thả rồi nghiêm cẩn bới cao, dùng kẹp
(cặp) gọn sau gáy, dùng trâm (thoa) cài lược giắt. Này là tóc uốn: xoăn nhẹ
(gợn sóng) hoặc xoăn tít từng lọn, bồng xù kiểu sư tử, phi-dê (frises/cheveux
frises), đờ-mi-gạc-xông (demi – gaçon). Kia là tóc lá, tóc tém, tóc ngang vai,
tóc đứt lại nối; tóc tết thành bím đôi bím lẻ, tóc đuôi gà (của cô bé đáng yêu
trong bài thơ “Chùa Hương” - Nguyễn NhN uược Pháp):
Nho
nhỏ, đuôi gà cao
Em
đeo giải yếm đào
Bởi
tóc là một trong những món lãng mạn hiếm hoi còn sót lại. Hãy để tóc hát với
gió.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét